(7:24) NGÀY XƯA... BÂY GIỜ (Tác giả: Loan Thảo) Trình bày: NSND Ngọc Giàu và NSƯT Phương Quang NGÂM THƠ: Nam: Những chiều lá rụng mây trời sáng, Có nhớ ngày xưa không hỡi em? Anh làm kép hát, em đào hát Chúng mình hát để chúng mình xem. Sân đình lá rụng như mưa lá, Em khóc trong vòng tay của anh. Chàng ơi, mình sẽ cùng nhau chết Nếu một ngày kia tình vỡ tan... VỌNG CỔ: Nữ: Nhớ những ngày xưa khi gió thoảng nhẹ đưa cành đa rụng lá, anh với em cùng trốn nhà đi tập hát ở sân... đình. [1]: Tuổi thơ ngây chưa vướng bận chuyện tâm tình. Nhưng đã bắt chước kép đào người lớn nói những lời hò hẹn yêu thương. Trời đã về chiều, tia nắng nhạt còn vương trên mái ngói rêu phong trên sân đình ngập lá. Lòng còn trắng trong chưa biết chuyện chia ly, chưa biết nỗi đau buồn của người đi kẻ ở... [2] Nam: Anh đã kết lá đa làm mão, bẻ đủng đỉnh làm gươm, tráng sĩ tuốt gươm giục vó câu trực chỉ Phiên Thành. Em nắm tay anh mà hát khúc tống quân hành. Môi nức nở nói lên lời ly biệt mà thấy lòng như mãi mãi gần nhau. Nhưng thời gian qua tợ vó câu, anh với em đã giã từ thời thơ ấu. Rồi một hôm quê hương tràn khói lửa, giây phút này mới thật sự lìa xa... NGÂM THƠ: Khi quê hương đã qua hồi binh lửa, Anh trở về quê cũ một chiều đông. Nắng vẫn còn vương trên mái ngói rêu phong, Cây đa cũ vẫn cúi đầu câm nín. VỌNG CỔ: Quê cũ còn đây như ngày anh mới lớn. Gió vẫn đong đưa, cành đa còn rụng lá mà người xưa đã biền biệt phương... trời. [4]: Muốn cất tiếng gọi ai mà bỗng nghẹn lời. Trở về quê cũ, sân đình vắng, Bóng ngả đường chiều cũng lẻ đôi. Từ giã quê hương anh lao vào sương gió, mong tìm em trên muôn dặm đường xa. Thời gian lặng lẽ trôi hờ hững, Mà bóng người thương đã vắng bặt lâu rồi. [5]: Để nhớ lại ngày xưa anh tìm đến ánh đèn sân khấu, bỗng gặp lại cố nhân giữa muôn vạn hoa đèn. Trong ánh sáng lung linh, trong tiếng nhạc loạn cuồng. Sắc màu sân khấu kiêu sa quá, Không giống ngày nào dưới ánh trăng. Nghe lòng ngập nỗi vui tao ngộ. Tan hát, anh chờ ở cửa sau để nhìn em bước bên người khác, thôi nhé từ nay ta vĩnh biệt nhau rồi. [6] Nữ: Thôi thế từ nay đã hết rồi, Vì tình là mộng đó mà thôi. Nếu biết thương nhau là để khổ, Thà đừng hò hẹn buổi chia phôi. Nam: Mười năm anh tập làm thi sĩ, Rút hết tơ lòng gởi đến ai. Bản thảo chất chồng như kỷ niệm, Thế mà tay vẫn trắng bàn tay. Nữ: Em đã đóng vai người con gái Lên thuyền theo một khách không quen. Anh về đọc lại bài thơ cũ Để nhớ thương ai đến trọn đời. Nam: Xé chồng bản thảo tung tơi tả, Nghe lòng rách nát tợ bài thơ. Nữ: Những tờ giấy mỏng bay bay, Tưởng như xác pháo tiễn ai theo chồng.
@thuylinhly6547
Жыл бұрын
Hay quá....mê cô Phượng Liên
@HungNguyen-fu1ek
Жыл бұрын
Cam on chuong trinh da cho toi nghe lai duoc bai hat Ngay xua bay gio cach day 51 nam. Qua hay luon.
Пікірлер: 6