PHẦN 2: NHẬN RA RẰNG CẬU KHÔNG BAO GIỜ MỘT MÌNH
Trưởng thành hiển nhiên không phân biệt trẻ nhỏ hay người lớn tuổi, thành danh hay không thì đó cũng không phải là thước đo, mà trưởng thành lại giống như một chiếc khuôn, dù muốn hay không ta vẫn bị ép vào chiếc khuôn đấy, nhưng cũng từ ấy, tác giả gợi ý chuyện nếu đã không thể thoát khỏi thì hãy uốn nắn nó theo cách của riêng mình, “Thế giới xung quanh đôi khi sẽ cố gói ghém chúng ta vào những chiếc hộp nhỏ bé và tạc thành khuôn”. Và có thể một giây nào đó trong đời, chúng ta đã từng rất khổ đau, mỏi mệt, mình thường hay đọc các bình luận trên mạng xã hội kiểu như: chỉ việc thở thôi đôi khi cũng khiến tôi mệt rồi…!
Có những người họ chọn cách bật chế độ lặng im, còn có những người vẫn là trong một giây nào đó, trông họ vui vẻ cười nói đến khi mở cánh cửa đóng chặt ấy, nơi không ai thấy kia đối phương đã khóc thậm chí nhiều đến mức kiệt sức… Dẫu cảm xúc có chút lưng chừng, lũng đoạn, dẫu hôm nay là một ngày nắng đẹp chói chang hay mưa tầm tã thì đó cũng chỉ là giây phút ngắn ngủi cho đời thêm thi vị: “Chỉ vì ai đó không chia sẻ vấn đề của mình với người khác, không có nghĩa là cuộc sống của họ không gặp bất cứ chuyện gì. Chúng ta sẽ không bao giờ biết được ai đó đang phải trải qua những gì sau cánh cửa đóng kín…!”.
Độc giả không cô đơn, Bloom cũng không hề đơn độc, chỉ là chúng ta đã bỏ lỡ việc nhìn một điều gì đó rộng hơn, từ trải nghiệm thực tế cùng những kinh nghiệm khi còn trẻ của tác giả, cô nàng chỉ muốn khuyên nhủ độc giả thân yêu rằng hãy cho bản thân sống thật dù là với nỗi buồn hay niềm vui ngắn, cho phép bản thân bộc lộ cảm xúc sâu thẳm bên trong và đừng gắng gượng kéo nó lên, vì chúng ta chỉ tốt hơn khi là phiên bản thật nhất của chính mình mà thôi “Ta vẫn là ta, dẫu bao tháng ngày buộc ta phải đổi thay”.
#goctamhon
#gianhucoaidaytoitruongthanh
#sachhaynendoc
#audiohaxinh
Негізгі бет #2: GIÁ NHƯ CÓ AI ĐÓ DẠY TÔI TRƯỞNG THÀNH [GÓC TÂM HỒN] AUDIO HA XINH
Пікірлер: 9