Các ông kể mà thế hệ chúng con thấy buồn lắm nhưng mà tự hào buồn vì những người lính chưa hiểu rõ cuộc chiến đã phải hy sinh để cho những người lính chiến may mắn còn sống sót trở về trong vòng tay yêu thương của yêu thương của dân tộc và gia đình các bác hãy đi tìm kiếm đồng đội hy sinh nhiều hơn đừng kể nhiều bởi vì thạch sanh thì ít lý thông thì nhiều
@TungLe-kj4ob
3 ай бұрын
Câu chuyện kể của anh rất chân thật! Đây là tư liệu lịch sử rất quan trọng đối với người dân Campuchia hiện nay.
@cuongbang2317
2 ай бұрын
Những câu chuyện như vậy đúng ra nhà nước ta kết hợp với các chị các anh người gốc Campuchia phải tổ chức cho đi Quốc Tế để kể chuyện thì mọi việc sẽ được thế giới hiểu về bộ đội VN, và nhân dân Campuchia ghi nhớ mãi mãi lòng tốt của VN,
@huydinh8284
3 ай бұрын
hay quá
@hoangphan699
3 ай бұрын
Đúng vậy ngay cả cán bộ chiến sỹ cũng không a được biết ngày giờ hướng hành quân
@hoangphan699
3 ай бұрын
Mình là lính c37d48cuc hậu cần 479 nhập ngũ 18/2/1982 sang k ngày 03/7/1982 đến tháng 4/1984 đi học trường quân chính 479 h30 cuối tháng 12/1984 ra trường cấp bậc h3 bt công tác tại c37d48 đóng tại núi đất biển hồ xiêm Riệp đến tháng 10/1986 tôi phục viên
@hoanguyenthithanh6049
3 ай бұрын
Ở chỗ chúng tôi Xiêm Riệp , bộ đội hành quân đến chỗ mới mà dân biết hết ngày giờ hành quân rồi tổ chức chia tay thì đơn vị có mà hốt xác , ông này nổ. quá vì ngày giờ hành quân là bi mật quân sự của đơn vị , dân không thể biết !
@minhsangang7692
3 ай бұрын
Anh là người miền Nam?
@minhsangang7692
3 ай бұрын
Họ viết truyện thôi mà anh, phải viết sao cho nó đẹp!
Пікірлер: 21