Cái nắp.áo quan từ từ vang lên ngập mùi từ khí. Không ai nói với ai lời nào lại nhẹ nhàng thở phỏm. Vậy tiếng động kia từ đâu mà có thì không ai giải thích được. Nhưng mà bây giờ thì im lặng hoàn toàn. Tiếng động kia đã hoàn toàn biến mất. Nhưng cũng có người thương xót ngậm ngùi cất lên tiếng khóc. Cái bầu đã sang đến tháng thứ sáu chỉ thêm thời gian nữa thì đứa bé ra đời vậy mà phúc không gắng gượng được nhìn con lần cuối. Thế cũng chưa là hết khổ. Vì tiền viện phí cũng là gánh nặng mà cô chưa thể đảm đương. Thế nhưng mà việc phải một mình cán đán tất cả làm cho cô càng già lên nhanh chóng. Thời Gian thấm thoát thôi đưa. Hàng xóm ai cũng quý xem nó như là một đứa con đứa cháu ai cũng cưng nựng. Oanh bây giờ cũng đã mở một hiệu may nhỏ. Nhiều người đã đò đưa qua lại nhưng oanh chỉ siêu lòng với một người đó là độ. Oanh cũng bị sự quan tâm của độ làm cho siêu lòng. Các bà hàng xóm cũng sang khuyên. Chị thấy độ là người tốt bụng cũng là bạn thân của phúc hồi xưa. Mày cứ lủi thủi một mình như này thì bây giờ còn trẻ không sao chứ sao này già rồi khổ lắm. Thật ra oanh cũng muốn gắn bó với độ. Nhưng còn lăng tăng lắm vì đêm nọ đang giỗ thằng cu đi ngủ rồi may tiếp cái áo. Lần này cũng vậy cô đihj trở vào trong buồn xem thằng bé có đạp chăn hay không. Trời mùa hè nóng như thêu như đốt mà lại có cơn gió lanh thấu xương như vậy thì rất là lạ. Người đó không phải ai xa lạ mà chính là phúc. Ánh mắt buồn thảm đục ngầu không phân biệt được đâu là lòng đen lòng trắng. Còn có cả những tiếng khóc than ai oán. Cô chết lặng thẩn thờ nhìn phúc người đàn ông từng bỏ lại hai mẹ con cô bơ vơ để xuôi tay nhắm mắt. Anh anh về đấy à. Nỗi đau bao đêm nguôi ngoai hôm nay lại trở về. Đáp lại câu hỏi của oanh là một gương mặt còn buồn hơn ngày trước. Anh ơi mình ơi ở lại với em. Biến cố ngày hôm ấy như một gáo nước lạnh tạt vào hy vọng sống của cô. Chứ tính nó còn lạ gì có chết cũng không thay đổi đâu. Mó một lòng mong con hạnh phúc đó oanh ạ. Cô khi đó có ngủ đâu mà mơ. Cho nên chỉ gật đầu không dám cãi thì oanh chấp nhận lời cầu hôn của độ đi thêm bước nữa theo sự tán thành của cả xóm và gia đình hai bên nội ngoại. Nhưng chưa lần nào người ta thấy nó chịu chơi với độ. Như thể thằng bé không muốn độ trở thành người chồng mới của mẹ mình. Nghĩ vậy nên cũng thành quen nên không ai đá động vào quan hệ bố con hai cha con nhà độ nữa. Có thể khiến cho người ta run sợ đến mất hôn. Đó là khi oanh kể cho độ nghe biến cố hôm nào khi phúc xuất hiện trong bụi chuối sau nhà. Làm căn nhà lúc nào cũng âm u lạnh lẽo. Tạt mạnh cái chén trà đang cầm mạnh trên tay xuống. Bao nhiêu nét tử tế hiền hoà hàng ngày thay thế bằng đồ tể đang chuẩn bị rút dao chọc tiết con heo. Có khác gì là trách tôi đang đi cướp vợ của bạn. Oanh không ngờ phản ứng của độ lại dữ dội như vậy. Em chỉ kể chuyện trước lúc mình lấy nhau không biết là mơ hay thật. Một vài người đàn bà nghe thấy tiếng đỗ vỡ đó cũng vội vàng chạy qua. Oanh cũng là người biết nhịn thấy người ngoài kéo đến thì cô im lặng. Trước khi nhảy lên chiếc xe đạp đi ra ngoài cổng. Sâng nay khi độ đi khỏi hàng xóm láng giềng vẫn còn ở lại tỉ tê an ủi. Độ tự nhiên giận dõi một cách vô cớ. Chưa từng bị ai mắng mỏ. Hôm nay độ đổi tính trái ngược với phong thái bình thường làm cô thắc mắc. . Cô đoán chắc độ đang đi uống bia nhậu nhẹt cùng với bạn bè ở ngoài hà nội. Rồi vén màng bước xuống giường tìm đôi dép ra sân đi đái. Trong phút chốc oanh chưa nhận ra điểm khác biệt đó ở đâu. Đi trên đám cỏ lóng lánh sương đêm không hề có một tiếng dế kiu. Trời đã vào hề đáng lẽ lũ ve sầu phải kiu sáng đêm. Đêm nay không chỉ tĩnh mịch lạ thường còn tối đen hơn hôm bữa. Ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu làm oanh nghiến răng sợ hãi. Cú ngã không đau lắm nên oanh loạng choạng đứng lên. Oanh kinh hãi quay lại phía sau lưng thì đã lù lù ở đó phúc từ bao giờ. Thế nhưng chẳng có ai nghe được cả mà không hề biết được người mẹ ở bên ngoài đang đối diện với hồn ma bóng quế. Những cục u nổi lên làm dung mạo của phúc càng thêm thảm hại chẳng khác gì khoát da cóc lên trên mặt. Từ hai khoé mắt rỉ ra hai hàng nước mắt đen như nhựa đường tanh ói. Như là xót xa thương nhớ người chồng yểu mệnh . Phúc vẫn đứng đó lặng lẽ như là một nhánh cây. Oanh thấy vậy định nói nhưng không nói được. Chắc phúc đang đói hay sao để lộ ra một hàm răng đã bị giòi bọ ăn sâu vào trong lợi. Oanh anh đau quá anh đau quá mình ơi. Vừa nói phúc vừa giơ tay xoa xoa bụng rồi lùi lại phía sau. Cái bóng của phúc rõ ràng chỉ ở ngay trước mắt nhưng năm lần bảy lượt cô với lên nhưng không được. Vì trước mặt cô là một thân hình bé nhỏ đang ngáp ngắn ngáp to. Nó liếm môi rồi trả lời mẹ. Bố gọi con dậy bố đưa cho con cái này. Thằng cu lại lắc đầu cau mày lại. Không phải là chú độ là bố phúc cơ mà. Bố đưa cho con cái này rồi đi ra ngoài cổng . Thế mà bây giờ nó nói năng như thể gặp được phúc hàng ngày. Nhưng cái ly đã vỡ ra làm đôi mãnh vỡ dường như đã lâu. Thằng cu lắc đầu không biết rồi lững thững đi vào trong vì ngái ngủ. Nói đúng hơn là giấc ngủ chập chờn do những cơn ác mộng. Trong thấy nét mặt khác lạ của ông thủ trưởng. Nhưng tiếng nhạc phát lên lại nĩ non. Khiến cô không thể nào ngủ được cho trọn giấc. Như là biết về một bí mật nào đó. Lại còn đưa cho nó một cái chén vỡ đôi. Hay là cúng bái gì đó cho mình nhưng không phải mà cũng còn lâu mới đến đám giỗ của anh. Trời sáng hơn một chút thì đứa con của oanh thức giấc. Oanh không muốn nhắc lại biến cố đêm qua,đóng cửa hàng rồi xách xe đạp đi qua ông thầy bói của làng . Chẳng qua ngày xưa ông có lên mạng học được nghề bốc thuốc rồi cũng học luôn xem ngày này nọ. Cô oanh đấy hả có việc gì mà lại sang xóm như vậy. Dạ cháu chào cụ ạ cháu qua xin thưa chuyện nhờ cụ xem giúp cháu. Rồi mời cô vào nhà đã vào uống chén nước đi rồi nói
@lengocduyentruongfcomoffic6110
Ай бұрын
Tiếng nhạc vui tươi cùng tiếng cười đùa rộn rã một góc phố. Tiếng trêu đùa của đám trẻ con làm cho người đàn ông đang cầm lái càng run lên. Mùi dầu thơm toả ra nhức hết cả mũi. Nhưng cũng không dấu được vẻ ngượng ngùng trước khi bước về nhà chồng. Phúc và oanh sau những tháng ngày mòn mõi chờ đợi đã được đến bên nhau. Còn nếu nghèo hơn thì đa phần đi xe đạp hoặc đi bộ. Phúc trong đơn vị không phải người lính có thành tích nổi bậc. Để mà hoàn tất thủ tục trong ngày trọng đại. Buồn cười nhất là cả tiểu đoàn có cậu binh nhất có cái quần tây mới nhất cũng bị mọi người lôi ra khoác lên cho phúc. Lúc tiến vào cổng nhà gái toàn thấy bộ đội thì tái mặt ngồi im. Đưa dâu về nhà trai càng xôm tụ vui vẻ. Phần khác cốt yếu hơn là sau cuộc chiến tranh tây nam chống khơ me đỏ. Chẳng hiểu thế nào may mắn điều trúng vào phần mềm. Biên giới tây nam còn chưa yên ổn thì phía bắc đã ào ào kéo tới. Bắt anh phải nằm ở bệnh xá không cho phép ló mặt ra chiến trường. Ở đây anh quen được oanh một cô thôn nữ có tiếng xinh đẹp ở thôn làng nghèo này. Phía sau vẫn còn tấm phong xanh cũ kĩ như những nhân chứng cho hôn sự. Chẳng biết tay nào nghịch treo luôn dòng chữ vui vợ con không quên nhiệm vụ làm cho quan khách bên dưới cười no bụng. Phần lâu lâu có anh lính cụ xuất ngủ cưới vợ nên ai cũng mừng. Chính độ cũng là người kéo phúc ra khỏi đoàn quân khơ me đỏ và ăn luôn ba viên đạn. Tình đồng chí đồng đội lại còn đồng hương lại càng thêm nồng đậm. Độ cùng với anh em tình nguyện ở lại để giữ vững hoà bình cho anh em Campuchia. Nhiều lần phúc tìm cách liên lạc nhưng độ bặt tin. Hắn ở nhà một mình thỉnh thoảng đi đi lại lại thi thoảng mất tích vài ngày rồi lại xuất hiện. Đôi bạn trẻ nhiều lúc phóng xe ngang với nhau cười nói vui vẻ lắm. Vết cắt khá sâu nhưng không ai để ý chỉ trách bạn khá say làm ảnh hưởng đến đám cưới của bạn. Hoặc sẽ là một câu chuyện mà phúc kể lại cho những đứa con sau này khi chúng lấy vợ. Vỗ vai của người đồng đội đã đóng hòm chôn chân mình vào bên trong hàng rào hạnh phúc. Đứng trước cả mặt anh em oai phong là như vậy nhưng khi về nhà thì rửa bát lau dọn cho cá ăn. Vợ bảo dạ vâng không dám cãi một lời. Nói vui là như vậy nhưng mà cô dâu xinh xắn phúc hậu không hung dữ như con sư tử nhà ông. Sau cái đám cưới hạnh phúc ấy ước muốn uống bia với phúc thì anh em không dám ước nhiều. Làm cho phúc loạng choạng ngã xuống nền đất. Cô giật mình quay lại trách chồng bất cẩn thì mới hoảng hồn thấy chồng đang bò dưới nền xi măng trong miệng tuôn ra chất lỏng tanh ngòm không sao kể siết. Ai nấy cũng trợn mắt hãi hùng nhìn phúc lăn lộn trên nền sân. Có lẽ thời ấy y học Việt Nam chưa phát triển. Cho nên chẳng ai biết phúc vướng vào căn bệnh nào. Nhưng mà từ đó phúc lại cứ yếu dần tay chân mình mẫy nổi đầy vết tím đen. Bây giờ không khác gì một kẻ mắc chứng phong cùi nhìn cực kì đáng sợ. Ôi trời ơi phúc ơi sao mày lại bị thế này,nó bị làm sao thế oanh. Em cũng đâu biết đâu từ độ ngã dưới sân thì anh ấy bị như vậy bác sĩ cũng không biết ảnh bị bệnh gì. Ông thủ trưởng cùng mấy anh em đơn vị cũ nhìn phúc. Khuôn mặt hoàn vào chỉ còn da bộc xương. Hai nhãn cầu trắng nhờn đục lờ mờ. Mà bây giờ sắp phải chia đôi con đường sinh ly tử biệt. Ông ôm cái mũ cối cũ rèm trước ngực hai hàng nước mắt ứa ra từ lúc nào. Mưa bom bão đạn réo lên ầm ầm suốt ngày đêm. Hơn hai ngàn anh em khi đó còn sống không đến trăm người. Sau ngày giải phóng miền nam thống nhất đất nước mới được vài năm. Lại một lần nữa mấy người lính như ông thủ trưởng và phúc tiếp tục lên đường. Anh em tình nguyện quân Việt Nam hay là người Campuchia thuở ấy gọi chúng ta là quân đội nhà Phật. Trong những ngày tháng máu lửa ấy phúc cũng bước chân vào cửa tử nhưng anh ấy đã sống. Phúc nằm liệt giường đôi mắt không biết nhìn rõ được ai hay không. Của những người anh em đồng đội đứng ở bên giường . Thế nhưng mà phúc không khóc ra nước mắt mà chỉ túa ra thứ như nhựa đường tanh hôi từ hai bên hốc mắt. Không ai biết đây là gì người ta đã lấy máu đi xét nghiệm nhưng cũng không ra vấn đề. Như máu của chồng em đã nhiễm phải thứ chất độc nào đó không thể nào thay hay là lọc được. Cánh tay của ông vẫn còn chắc nịch như gộng kiềm rồi ông khẽ lắc đầu chớp mắt mông lung đang suy nghĩ thứ gì đó mà không nói ra. Có lẽ anh ta chỉ mới đi làm trong bệnh viện chưa lâu nên nói chuyện còn hơi kiểu cách. Nghe thấy vị bác sĩ kia nói như vậy liền quay lại túm lấy cổ áo vị bác sĩ rồi quát. Mày nói cái gì đó hả thằng ranh con. May cho😂cậu là ông thủ trưởng tiến lại nắm chặt lấy tay của người đồng đội. Bình tĩnh đi báo mau ra ngoài cho các bệnh nhân khăc còn nghĩ ngơi bác sĩ nói như vậy là đúng. Nhưng cái đự dịnh của ông lại lần nữa thất bại vì trong đêm ấy phúc đã mất. Ai nhìn oanh cũng cái bụng sang tháng thứ sáu của cô cũng bùi ngùi. Đám cưới diễn ra chưa được một năm lại kết thúc bằng cái đám tang như vậy. Trên chiếc xe của bệnh viện cô cứ quỳ mọp dưới gầm xe mà khóc. Anh phúc ơi anh tỉnh lại đi sao anh lại bỏ mẹ con em lại như vậy. Tiếng khóc ai oán vút cao lên tưởng chừng thành tiếng cười như đã hoá điên. Oanh chỉ thần thở ngồi ở gơc nhà đôi mắt đỏ hoe. Làm cho những người lính phía xa cũng nhói lòng xót ruột. Nhìn người vợ của đồng đội ôm cái bụng ở góc nhà sao lại não nề đến thế. Họ cố gắng làm mọi việc thật nhẹ nhàng không ai bảo ai vì chỉ lỡ tay một xíu thôi thì bao kĩ niệm anh em chiến đấu lại ùa về. Ông thủ trưởng cố gắng giữ bình tĩnh để không khóc khi đọc điếu văn. Cả đám đông dường như cũng nhận ra sự khác biệt trên gương mặt của ông. Tiếng động không quá lớn mà đứng gần nền âm thanh phát ra nghe rất rõ. Cái âm thanh quái dị đoa không chỉ ông mà người vợ ở góc nhà cũng nghe thấy. Anh ơi mình sống lại đấy à. Cả tang trường nín thở khi tiếng kẽo kẹt lại một lần nữa vang lên trong quan tài. Chồng tôi còn sống các cô căc bâc ơi chồng tôi còn sống. Mọi người mau mở quan tài cho chồng tôi ra ngoài đi. Mở ra cho chồng tôi ra ngoài chồng tôi còn sống. Quay lại kéo oanh ra khỏi chiếc quan tài của phúc. Anh có nghe thấy gì không tiếng trong quan tài chồng em còn sống mau mở nắp quan cho chồng em đi ra ngoài đi anh. Đám đông xung quanh xem chừng bay hồn vía. Thì làm sao mà còn sống cho được. Thêm nữa với họ nắp quan tài đã đóng kín mà mở ra thì đó là điềm hung. Oanh thôi em à chồng cô chết thật rồi người cứng đơ hết cả em để anh ấy ra đi đi. Oanh quay phắt lại chỉ vào quan tài. Thấy chứa ông thấy chưa chồng tôi chưa chết chồng tôi đang cào nắp áo quan kia kìa. Đến lúc này dù có tin rằng phúc còn sống ông cũng muốn xem điều quái dị gì đang xảy ra dưới nắp quan tài
@user-jc4ql9zr8t
Ай бұрын
😊😊😊😊😊😊😊😊😊😊😊
@user-jc4ql9zr8t
Ай бұрын
😊😊😊😊8
@user-jc4ql9zr8t
Ай бұрын
88 😊😊 vui
@LangSon0
Ай бұрын
Tên tr sai sai
@lengocduyentruongfcomoffic6110
Ай бұрын
Lâu lâu lại đưa bàn tay sờ vào trong cầm nâng niu bộ râu lưa thưa vờ như đang tập trung suy nghĩ. Oanh buồn buồn rồi nói cũng kha khá rồi cụ tính ra là đã được năm năm. Ngồi một lúc ông toán mới lên tiếng nói. Đâm rễ vào quan cho nên cậu mới hiện về kiu cứu. Lát nữa tôi xem lịch ngày nào tốt rồi sang báo cho gia đình. Gã yên lặng lắng nghe nhưng không nói gì cả xem như mọi chuyện liên quan đến phúc cứ để mình oanh lo liệu. Đắp đất sang bên cạnh thành cái gò nhỏ. Thỉnh thoảng lại thở dài nhìn người ta lao xuống huyệt mộ lấy xương cốt của bạn mình lên rửa rái. Lấy tay để che mũi chỉ có oanh và ông toán đứng trên huyệt mộ nhìn xuống phía dưới. Oanh nhìn xác của chồng mà bật khóc như một bản nhạc cầu hồn ghê rợn. Trời cao ơi sao lại để chồng tôi chịu cảnh đau đớn đến như vậy. Họ quan niệm rằng nếu xâc thịt chưa thối rữa là có oan ức gì đó chưa giải được. Rồi lại bốc xương chôn sang mảnh đất mới. Một lần nữa lại đau đớn vì lóc thịt lóc xương còn yêu cầu việc bóc mộ phải càng cẩn thận. Ông toán hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu công tác. Đưa thanh tre vào xốc liên tục mới được bốc ra. Cúi đầu dường như chạm cả trán vào xác chết. Trời đất ơi cái mẹ gì thế này. Đám đông nghe thấy tiếng động cũng chạy lao lại. Đám người toàn đàn ông lúc ấy chỉ biết hoảng sợ như cầy sấy. Hàng đống dao lam đinh sắt trong đó. Công an bác sĩ pháp y được gọi về để điều tra sự việc. Nhưng chẳng ai tìm được bằng chứng nào cho việc đó. Mà người chết thì đương nhiên hệ thống tiêu hoá không còn hoạt động. Như thể có một thế lực vô hình nào đã nhún tay làm việc ác. Nhưng oanh cũng lờ mờ đoán ra sự việc vừa rồi có liên quan đến căn bệnh quái ác mà chồng cô mắc phải. Mà bao nhiêu anh em cùng đi lính không ai mắc phải mà chỉ riêng phúc vướng phải. Cô phải tìm kím một người để biêt được lời giải. Trong giấc mơ cô từng lần nữa thấy được nét mặt hoài nghi xuất ông thủ trưởng. Cho nên oanh vờ lấy xe nói là lên chợ huyện nhưng lại ghé vào doanh trại ông thủ trưởng. Có phải anh biết gì đó về căn bệnh của anh phúc hồi xưa không ạ. Đóng cửa lại như là sợ có người nghe thấy nội dung của câu chuyện. Khởi phát ai cũng nghĩ đó là ngộ độc. Oanh vương người ra trước hỏi ông thủ trưởng thế là bệnh gì hả ông. Không phải bệnh bọn khơ me đỏ đã giết chết hết một ngôi làng ở Campuchia. Vị pháp sư sẽ thư vào trong bụng của kẻ thù để họ chết dần chết mòn. Lắp bắp ngăn lời ông thủ trưởng. Ý anh là chồng em bị người ta hãm hại sao. Chỉ có điều phúc chơi tốt rất được lòng anh em tôi nghĩ nát óc nhưng không biết ai làm hại anh ấy. Cả hai người ngay phút chốc câm nín nhưng nhìn nhau kinh hãi. Độ và phúc là người bạn chơi với nhau thuở thiếu thời tưởng rằng tình bạn keo sơ ngàn năm không phai nhạt . Quân ta thừa thắng xông lên quét sạch lũ khơ me đỏ. Những tưởng đưa hắn về để lập nên công trạng. Nay còn tức giận hơn độ quyết định không dẫn hắn luôn về làm gì mà bắn luôn hai phát Ak vào ngực hắn. Nhưng lính việt nam thời đó cũng có những người biết được tiếng Campuchia. Độ chưa biết phải làm gì với nó. Độ đã dùng những gì ghi trong cuốn sổ làm bùa hộ thân. Thời gian đó độ luôn ra sức ủng hộ bạn còn cho tiền phúc mượn mua quà tặng oanh. Cho nên đành cay đắng nhìn hai người làm đám cưới. Để sau này tìm cách lấy lòng và cưới oanh về làm vợ. Vết cắt bé tí anh tưởng chừng không sao nhưng ai ngờ đó là vết cắt đi tình anh em và sinh mệnh của phúc. Oanh ở đằng sau cũng vội vàng chạy về nhà. Oanh lau lại phía con hỏi chú độ đâu xe đạp đâu rồi. Cháu chào bác ạ chú độ đi mua thuốc rồi ạ. Chú độ đòi bế con nhưng con không chịu. Sẵn mãnh vỡ trên bàn con khua trúng tay chú độ chú đau như sắp khóc rồi xách xe đạp chạy đi chắc đi mua thuốc. Da vẻ sần sùi như là da cóc
Пікірлер: 9