Bài thơ: BÀ NỘI TÔI!
Tác giả: Nguyễn Tiến Công.
Cháu thương bà lắm bà ơi
Mong bà luôn khoẻ cho đời mãi vui.
Vậy mà lúc cháu lên mười.
Thì bà đã vội xa rời thế gian
Cuộc đời bà lắm gian nan
Thăng trầm cuộc sống gian truân tháng ngày.
Bà luôn dạy cháu điều hay
Hiếu, hiền, trung, nghĩa điều này chớ quên.
Làm người có chí thì nên
Ở cho ngay thật mới bền nghe con.
“một cây làm chẳng nên non
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao”…
Bao nhiêu tục ngữ ca dao
Truyện Kiều bà thuộc làu làu chẳng quên.
Gió Lào cháy nóng từng đêm
Quạt mo bà quạt cả đêm cháu nằm.
Tảo tần vất vả quanh năm.
Trồng rau, nuôi lợn, chăn tằm kéo tơ.
Mái đầu bà đã bạc phơ
Thương bà cháu vẫn thường mơ bà về.
Mấy chục năm cháu xa quê
Luôn thầm mơ ước được về chốn xưa.
Quê nghèo chỉ có cà, dưa
Có lời ru ấy những trưa nắng hè
Cây Đa giếng nước luỹ tre.
Có con đường nhỏ đi về sớm trưa
Có nong tằm nhả thành tơ
Có lời bà dạy bây giờ mới nên.
Biết bao kỷ niệm không quên.
Bà đi cháu chẳng kịp đền ơn xưa.
Thắp hương bà dưới trời mưa.
Năm mươi năm ấy như vừa hôm qua.
Ơn bà biển rộng bao la
Cháu luôn ghi nhớ lời bà, bà ơi
Cho dù đi khắp muôn nơi.
Bà đã cho cháu một thời ấu thơ.
Негізгі бет BÀ NỘI TÔI
Пікірлер: 14