Ma-thi-ơ 5:38-42 - CHẾ NGỰ LÒNG THÙ HẬN
38 Các ngươi có nghe lời phán rằng: Mắt đền mắt, răng đền răng. 39 Song ta bảo các ngươi, đừng chống cự kẻ dữ. Trái lại, nếu ai vả má bên hữu ngươi, hãy đưa má bên kia cho họ luôn; 40 nếu ai muốn kiện ngươi đặng lột cái áo vắn, hãy để họ lấy luôn cái áo dài nữa; 41 nếu ai muốn bắt ngươi đi một dặm đường, hãy đi hai dặm với họ. 42 Ai xin của ngươi, hãy cho, ai muốn mượn của ngươi, thì đừng trớ.
- Một trong những khúc Kinh-thánh mang tính đạo đức Cơ-Đốc nhất!
- Đây là Luật Báo Trả rất xưa (Lex Talionis) ai làm thiệt hại điều gì thì nạn nhân được làm thiệt hại lại tương đương.
- Có 3 lần trong Cựu ước đề cập đến luật nầy: (1) Xuất 21:23-25 (2) Lê-vi 24:19-20 (3) Phục 19:21. Luật nầy thường được xem là man rợ.
- Khảo sát về luật Lex Talionis, thật sự không phải là man rợ:
- (1) Mục đích là để hạn chế phạm pháp! (Đánh người sẽ bị đánh lại) Hạn chế sự báo thù! Tránh vì xích mích nhỏ mà cả dòng họ hoặc bộ lạc kéo ra trả thù, hoặc nạn nhân bị nhẹ (vd: gãy tay) mà sự trả thù lại quá nặng (giết người).
- (2) Phải được xác định bởi quan án. (Phục 19:18) Một cá nhân không được quyền quyết định báo thù như thế nào, dù là một cái tát.
- (3) Các nhà luật học Do-Thái phân tích: Nếu đòi hỏi sự công bằng trong việc báo trả, thì không thể, vì mắt có mắt tốt mắt xấu, răng có răng tốt răng xấu, làm gãy răng tốt, nhưng báo trả nhổ một răng xấu là không công bằng. Nên họ áp dụng luật nầy không theo nghĩa đen, mà tính giá trị của tổn thương theo năm lãnh vực: thương tích, đau đớn, chữa trị, mất thời gian, mất phẩm giá. (Thương tích dựa trên giá trị nô lệ, đau đớn theo yêu cầu của nạn nhân, chữa trị theo tốn kém, thời gian tính theo ngày công, phẩm giá theo mức độ)
- Cần lưu ý: Luật Báo trả không phải là nền tảng chung của đạo đức Cựu Ước. Đức Chúa Trời truyền dạy về sự thù hận: Lê-vi ký 19:18. Chớ toan báo thù, chớ giữ sự báo thù cùng con cháu dân sự mình; nhưng hãy yêu thương kẻ lân cận ngươi như mình: Ta là Đức Giê-hô-va. Châm-ngôn 25:21. Nếu kẻ thù nghịch con có đói, hãy cho nó ăn; Nếu có khát, hãy cho nó uống; Châm-ngôn 24:29. Chớ nên nói: Tôi sẽ làm cho hắn như hắn đã làm cho tôi; Ca-thương 3:30. Nó khá đưa má ra cho kẻ vả, khá chịu đầy nhuốc nhơ.
- Tóm lại, luật ăn miếng trả miếng là luật thương xót dành cho quan án, chứ không cho cá nhân, theo nghĩa bóng chứ không theo nghĩa đen, Chúa Giê-su muốn chúng ta bước cao hơn những luật lệ nầy, đó là tinh thần không oán hận!
- “nếu ai vả má bên hữu ngươi…” về nghĩa đen, các nhà luật học tranh luận: nếu một người thuận tay phải, muốn tát má bên phải của người đối diện thì phải tát ngược bằng mu bàn tay, gọi là tát trái, mà luật của Ra-bi Do-Thái: tát trái là sự sỉ nhục gấp hai lần tát bằng lòng bàn tay. Nên sự dạy dỗ của Chúa Giê-su có nghĩa là: “Dù có ai trút những lời nhục mạ thậm tệ nhất, anh cũng không được oán hận hay nghĩ đến báo thù.” Thật sự, cả đời có lẽ khó có việc ai đó tát vào mặt chúng ta, nên đây là sự dạy dỗ: bị hạ nhục mà không oán hận, bị kẻ xấc láo xúc phạm mà không trả thù.
- Chúa Giê-su từng bị gọi là tâm thần, quỷ ám, ham ăn, gần với đĩ điếm v.v…
- Trong Hội-thánh có nhiều người cảm thấy mình bị xem thường vì không được mời làm việc nầy việc kia v.v… cần tiếp nhận điều nầy.
- “nếu ai muốn kiện ngươi đặng lột cái áo vắn…” Áo vắn thì có thể có vài cái, nhưng áo dài thì chỉ có một cái. Khi cầm cố, chỉ được quyền cầm áo vắn. Xuất 22:26, 27. “Nếu ngươi cầm áo xống của kẻ lân cận mình làm của tin, thì phải trả cho họ trước khi mặt trời lặn; 27 vì là đồ chỉ có che thân, là áo xống che đậy da mình; người lấy chi mà ngủ?” Khi có những tranh chấp, Cơ-Đốc nhân phải xem như mình không có quyền lực nào, không nên vì quyền lợi của mình mà tranh kiện, hoặc sống chết cũng bảo vệ quyền thụ hưởng của mình. Cơ-Đốc nhân nghĩ đến bổn phận hơn là quyền lợi.
- “nếu ai muốn bắt ngươi đi một dặm đường…” Trong bối cảnh là dân bị trị, người La-mã có thể buộc một người Do-Thái phải làm gì đó theo lệnh, ví dụ Si-môn người Sy-ren bị bắt vác thập tự giá thay Chúa Giê-su. Ý nghĩa là: Đừng quá nuông chìu sự tự do cá nhân, mà hãy coi sự phục vụ người khác là đặc ân và bổn phận. Có hai thái độ khi làm việc: (1) Làm cho xong, làm không hứng thú, làm với sự cằn nhằn (2) Vui vẻ làm, làm với quyết tâm và tận tụy, làm tốt hơn cả yêu cầu.
- Câu 42: Ban Cho! Người Do-Thái có 5 nguyên tắc của sự ban cho:
(1) Không được từ chối ban cho.
(2) Không chỉ bố thí nhất thời mà hỗ trợ vượt khó.
(3) Thực hiện trong riêng tư và kín đáo.
(4) Không được làm tổn thương người xin cứu giúp.
(5) Ban cho là đồng nghĩa với sự dâng hiến cho Chúa. Châm 19:17. Ai thương xót kẻ nghèo, tức cho Đức Giê-hô-va vay mượn;
Негізгі бет CHẾ NGỰ LÒNG THÙ HẬN - Mục sư Dương Quang Thoại - Ma-thi-ơ
Пікірлер: 21