giờ em mới đọc kỹ bài Hồ Trường nổi tiếng "trong cái cảnh đào vong vì quốc sự, thường nghêu ngao hát những lúc mượn chén tiêu sầu nơi lữ điếm" Mặc Lâm giọng sang sảng xúc động nghe rất phê :) Kẻ trượng phu sống mà không vạch gan, bẻ cột lo giềng mối cho đời Rong chơi bốn biển, quê hương ở nơi đâu? Quay đầu trông về nam, miệt mù vậy hỉ! Trời mây nối màu xanh ngắt Lập công chẳng được, học không xong, trai trẻ có bao lâu, ngồi ngó trăm năm, thân đuổi cuộc sớm chiều. Vỗ tay hát khùng, hỏi đời kia, đất trời mờ mịt vậy, một người tri kỷ tìm ở đâu, thử đến giúp ta rót chén rượu này Ta quăng chén rượu đầy trộn nước biển đông, nước biển đông nổi cuộn vạn lớp sóng Ta quăng chén rượu đầy vào mưa núi tây, mưa núi tây một trận sao lênh láng Ta quăng chén rượu đầy đuổi theo gió bắc, gió bắc tung cát lăn đá bay nơi khác Ta quăng chén rượu đầy vào mây mù trời nam, trong mây mù có người há miệng điềm nhiên say tràn Trời đất dọc ngang đều mất hết, sao ta không say, chí ta thời ta làm Từ xưa nam nhi đuổi theo tang bồng, cớ gì sùi sụt sầu cố hương. Nguyễn Bá Trác dịch thơ: Trượng phu không hay xé gan bẻ cột phù cương thường; Hà tất tiêu dao bốn bể, luân lạc tha hương Trời nam nghìn dậm thẳm, mây nước một màu sương Học không thành, danh chẳng lập, trai trẻ bao lâu mà đầu bạc, trăm năm thân thể bóng tà dương. Vỗ tay mà hát, nghiêng đầu mà hỏi, trời đất mang mang, ai là tri kỷ lại đây cùng ta cạn một hồ trường. Hồ trường! Hồ trường! ta biết rót về đâu? Rót về đông phương, nước bể đông chảy xiết sinh cuồng lạn; Rót về tây phương, mưa Tây sơn từng trận chứa chan Rót về bắc phương, ngọn bắc phong vì vụt, đá chạy cát dương; Rót về nam phương, trời nam mù mịt, có người quá chén, như điên như cuồng Nào ai tỉnh, nào ai say, chí ta ta biết, lòng ta hay Nam nhi sự ngiệp ở hồ thỉ, hà tất cùng sầu đối cỏ cây.[5]
Пікірлер: 2