Phần 2: Thành Thật phúc hậu
Bên trên cây liễu già, quỷ thư sinh một mực hậm hực không nói chuyện. Trần Thực vừa nhắc đến cái tên Chu Hữu Tài, chính là tên của y. Y treo cổ ở trên cây, cái lưỡi lè ra khoảng một thước, sắc mặt uất ức tựa như gan heo màu tím, có thể đẹp mắt mới gọi là lạ. Quỷ thư sinh thầm nghĩ, Quả nhiên, Trần Thực không có chút nào thành thật, hắn muốn mượn cái tên của y để chê cô gái kia xấu xí, chỉ là chẳng biết có phải là hắn đang chê tâm tư của cô ta hay không. Trong lòng quỷ thư sinh có chút tò mò, không biết liệu rằng, Trần Thực có ứng phó được cô gái này hay không.
Quỷ Thư Sinh chỉ là hồn phách, ngoại trừ Trần Thực, những người khác đều không thể nhìn thấy y, cũng không nghe thấy được âm thanh của y. Thư sinh treo cổ tự tử ở đây, tuy đã biến thành quỷ, nhưng cũng bị ràng buộc, không thể rời đi cái cây liễu già này, không có cách nào thông báo cho ông nội của Trần Thực.
"Đại tỷ, tỷ nói những con búp bê đó, chắc hẳn là một đám nhỏ bé, chỉ ở thời điểm chạng vạng tối mới xuất hiện, từ trong bụi cỏ chui ra ngoài, càu nhàu nói chuyện."
Trần Thực thuộc như lòng bàn tay, nói, "Thanh âm nói chuyện của Bọn chúng vừa nhanh vừa dày, không thể nghe rõ chúng nó nói cái gì. Nếu như có Người tới gần, bọn chúng liền sẽ ẩn ngay vào trong bụi cỏ, không có cách nào tìm thấy. Sau khi Người lạ đi rồi, bọn chúng sẽ lại đi ra. Đến bình minh, bọn chúng liền sẽ biến mất. Đại tỷ, có phải thứ tỷ muốn tìm chính là bọn nó, đúng hay không?" .Hắn đã từng gặp qua những con búp bê này, còn thường xuyên cùng bọn nó chơi đùa, bởi vậy rất là quen thuộc. Cô gái mặc áo tím cùng một đám cẩm y vệ nghe vậy, đáy lòng kích động, liên tục gật đầu.
"Đại nhân, cái vật nhỏ kia. . . được đứa trẻ này miêu tả rõ ràng đến như thế, có thể thấy được ,vật kia nhất định là đang ở gần đây!"
Phương Hạc cười nói, "Truyền ngôn quả nhiên không sai, nơi đây đúng thật là có một tòa mộ lớn của Chân Vương! Những con búp bê kia, chính là vật bồi táng ở trong mộ thành tinh! Nếu như chúng ta có thể lấy được những bảo vật. . ."
Y chưa kịp nói hết câu, đã thấy Cô gái mặc áo tím có vẻ tức giận, mắt đẹp mở to trừng trừng, mạnh mẽ lườm y một cái. Trong lòng Phương Hạc căng thẳng, vội vàng im miệng.
Cô gái mặc áo tím liếc nhìn Trần Thực, phát hiện Trần Thực vẫn đang mơ mơ màng màng, hiển nhiên trẻ con ở nông thôn không biết cái gì gọi là mộ lớn, cái gì gọi là thành tinh, lúc này mới thở phào một cái.
"Em trai nhỏ, ngươi có thể hay không mang bọn ta đi đến chỗ mà những con búp bê kia biến mất nhìn một chút hay không?" Cô gái áo tím sắc mặt hiền lành nói.
Sắc mặt Trần Thực lộ vẻ khó khăn: "Ông nội của ta đang ở nhà, chờ ta trở về ăn cơm. . ."
Cô gái mặc áo tím cười khúc khích nói: "Tỷ tỷ có chút đồ ăn ngon, chính là dùng linh thú cùng dị thảo nấu luyện mà thành, ăn rất ngon, ngon hơn so với đồ ăn ở trong nhà của ngươi."
Nói rồi, Nàng vỗ tay một cái, có người rất nhanh dâng lên một chút thịt khô. Trần Thực ăn miếng thịt khô, quả nhiên là ngon dị thường, ngay sau đó liền đồng ý dẫn bọn họ đi tìm mấy con búp bê. Mọi người đi theo Trần Thực, cô gái mặc áo tím hỏi: "Em trai nhỏ, còn không biết ngươi tên là gì?"
Trần Thực đàng hoàng nói: "Ta tên là Thành Thực. Tiên sinh Dạy ta đọc sách nói, Thành Thực là chân thành thật, thực sự thực. Người trong thôn đều gọi ta là tiểu Thành Thực. Ta chưa bao giờ nói dối!"
Негізгі бет Ойын-сауық Đại Đạo Chi Thượng - Phần 2 - Thành thật phúc hậu
Пікірлер