Không còn hàng ngàn người chết;
chấm dứt khủng hoảng dịch bệnh;
họ đã ra đi.
VÌ NHÂN DÂN QUÊN MÌNH.
Từ những ngày đầu của tháng 6, lúc ấy Quận 4 và Thành phố Hồ Chí Minh đang phải từng bước đối mặt với cuốc chiến khốc liệt nhất, mà chưa ai nghĩ đến, ĐÓ LÀ CUỘC CHIẾN CHỐNG COVID-19. Từ vài ca nhiễm rồi tăng vọt đến vài ngàn, chục ngàn, rồi trăm ngàn ca; ai cũng thừa hiểu rằng, bằng cách nào đó kể cả trên các phương tiện truyền thông đại chúng, các trang mạng xã hội cũng đã nhận định về cuộc chiến chống Covid có thể sẽ lâu dài, và chưa ai dám chắc chắn rằng cuộc chiến khi nào sẽ kết thúc. Cả hệ thống y tế như rối bời, tôi cam đoan với các bạn rằng, nếu bạn rơi vào trường hợp ấy, bạn sẽ hoảng loạn. Từng hồi chuông điện thoại reo lên nhưng rồi im bặt vì quá tải, từng hồi hụ còi inh ỏi của xe cứu thương chạy trên đường vắng lặng như xé toang màn đêm của những ngày hè lẽ ra phải hối hả.
Lúc ấy, tại số 405 Hoàng Diệu chỉ vỏn vẹn vài chiến sĩ là tình nguyện viên nhưng gánh vác gần như hết các nhiệm vụ. 24/7 luôn sáng đèn và túc trực chiến đấu, cuộc chiến không tiếng súng. Bằng lời hiệu triệu của trái tim và chân thành nhất, tựa như khúc nhạc hành quân thúc giục ra tiền tuyến, từng lớp lớp thanh niên, bất kể độ tuổi, xuất thân, trình độ,… đều đăng ký tham gia làm tình nguyện viên; từng chiếc ba lô với vài bộ quần áo, tựa hành trang cho từng nhịp bước chân bước vào trận chiến có vẻ chưa biết hồi kết.
Tôi có hỏi vài bạn: “Bạn có sợ không?” , Có vài bạn ngập ngừng hồi lâu mới trả lời, có vài bạn trả lời dứt khoát… Vâng thưa các bạn, Sợ thì ai không sợ, nhưng vượt lên nỗi sợ mới là điều khó khăn nhất. Bạn hãy nhớ lại lý do vì sao chúng ta lại ở đây, vì cái gì thì bạn mới trả lời được câu hỏi ấy. ĐÓ LÀ MỆNH LỆNH TỪ TRÁI TIM.
Chúng ta không đơn độc trong cuộc chiến này. Mỗi nhiệm vụ ta làm, đều có sự quan tâm của lãnh đạo và nhân dân dõi theo. Đó là tổng hợp của tất cả niềm tin, là ý chí quật cường và tinh thần thật mãnh liệt của chính mỗi người chiến binh, là các bạn hiện đang ngồi đây.
Bạn hãy hồi tưởng lại, có những lúc bạn không thể ngủ được vì cuộc gọi xé màn đêm để kịp thời nhanh chóng đến điểm nóng nhất hỗ trợ y tế tại khu phong toả hoặc khiên từng bó rau, củ quả để kịp thời cung cấp thực phẩm cho các khu cách ly, khu phong toả. Tiếng chuông hotline vang lên để rồi đầu dây bên kia là sự hối hả, khóc lóc, van xin kể cả giận dữ để cuối cùng từng bình Oxy được mang đến nhanh nhất có thể, đôi lúc chúng ta vui mừng vì cứu được một mạng sống, đôi khi chạnh lòng, tự vấn bản thân khi người bệnh mất vì Oxy tới trễ hoặc vì lý do gì khác, đó là cảm giác mà chúng ta chưa bao giờ trải qua trong đời. Hoặc quên thân mình để điều phối người dân nhận được từng mũi tiêm bất kể nắng mưa bão bùng, sự trách móc của chính người dân, nhưng các bạn đã bỏ qua tất cả vì một mục tiêu chung. Hoặc mặc bộ đồ kín bưng, mồ hôi đầm đìa để chạy hối hả từng cuốc xe, chở những nhu yếu phẩm, từng quyển sách, từng bao thuốc đến từng nhà f0 và khu phong toả bất chấp có lây nhiễm cho chính bản thân mình hay không.. Các bạn rất tuyệt vời, tuyệt vời không phải hình ảnh lung linh trên mạng xã hội, không phải làm để ai đó ghi nhận, được khen thưởng, lợi lộc, mà tuyệt vời vì chúng ta đã vượt qua giới hạn bản thân mà không một bài học nào trên trường lớp đều có thể dạy được.
Vâng, cơn bão nào rồi cũng sẽ qua, trên bầu trời thành phố, mây mù đang dần tan, và những tia nắng đầu tiên đã xuất hiện, báo hiệu những bình minh trong trẻo. Dù chặng đường phía trước còn rất nhiều gian nan, ai cũng hiểu là cuộc chiến với COVID-19 không phải là tư duy chiến dịch nữa, mà là tư duy cho một cuộc trường kỳ kháng chiến. Nhưng tôi tin rằng vào các đồng chí, các đồng nghiệp và đồng đội. Thành phố Hồ Chí Minh, Thành phố mang tên Bác kính yêu và Quận 4 vùng đất Cảng đầy tự hào sẽ đứng dậy, mạnh mẽ hơn sau giông bão.
Lời cuối cùng xin muốn nói, thưa các bạn. Dù muốn dù không, hôm nay, tại thời khắc này, chúng tôi phải nói lời chia tay, để trở về với nhiệm vụ mỗi ngày của mình. Chúng ta sẽ gìn giữ những ký ức đẹp, đáng tự hào. Nhất định một ngày không xa, chúng ta sẽ gặp nhau; nhưng không phải gặp nhau ăn hối hả từng hộp cơm, ngủ chung với nhau theo kiểu 3 tại chỗ hoặc khiên từng bình oxy chạy vượt trạm nữa, mà chúng ta sẽ tề tựu ngồi bên nhau uống từng ngụm trà chia sẻ về ước mơ, hoài bão, những dự định ấp ủ sắp tới, cùng chơi thể thao và đi trên con đường đầy nắng, hân hoan tiếng cười trẻ thơ, thế là vui rồi. Mai này mỗi người mỗi ngã, để khi ngồi lại ở góc riêng nào đó, chúng ta bỗng cười thầm và nhớ về nhau những năm tháng khó khăn đã trải qua.
THANH XUÂN CỦA TÔI LÀ GÌ Ư? Thanh xuân của tôi là để đi, là để cống hiến, là dấn thân; để năm tháng qua đi, khi ta già, ta vẫn hãnh diện và tự hào về thanh xuân này. Còn bạn thì sao?
Негізгі бет Đã đến lúc | tạm biệt các bạn |
Пікірлер