Ngày của Cha bắt nguồn từ câu chuyện thảm họa hầm mỏ ở Monongah, tây Virginia, Mỹ vào tháng 12.1907. Vụ tai nạn đã khiến 362 người đàn ông thiệt mạng, trong đó có 250 người đã làm cha, nghĩa là khoảng 1.000 đứa trẻ đã mồ côi cha từ sự việc đau lòng này, Đây cũng là tai nạn khai thác mỏ tồi tệ nhất trong lịch sử nước Mỹ. Nạn nhân hầu hết là người Ý di cư. Cho đến nay, chính quyền ước tính con số nạn nhân thiệt mạng thực tế gần 500 người.
Cô Grace Golden Clayton, một người con mất cha trong tai nạn này, đã tổ chức một buổi lễ tưởng nhớ đến những người cha xấu số tại nhà thờ địa phương tây Virginia. Cô đã chọn ngày chủ nhật gần nhất với ngày sinh nhật của cha cô để tổ chức lễ. Đó cũng chính là nguồn gốc của Ngày của Cha, diễn ra lần đầu vào ngày 5.7.1908. Khoảng 2 năm sau, cô Sonora Smart Dodd, sống ở Shokane, Washington, có người cha là ông William Jackson Smart, từng là cựu chiến binh trong cuộc nội chiến nước Mỹ. Vợ ông chẳng may qua đời khi sinh người con út. Kể từ đó, người cha một thân “gà trống” nuôi 6 đứa con đến lúc trưởng thành.
Cảm phục trước sự hy sinh và tình yêu thương vô bờ của cha dành cho gia đình, cô Dodd quyết định kêu gọi thành lập một ngày để tưởng nhớ công ơn người cha. Với sự giúp đỡ của các mục sư và Hiệp hội Thanh niên Thiên chúa giáo, ngày lễ của Cha đã được tổ chức vào năm 1910. Kể từ đó, Ngày của Cha được vận động trở thành quốc lễ của Mỹ.
Đây là một món quà ý nghĩa, chứa đựng tấm lòng của con cái đối với cha mình, nó vừa là nét đẹp trong cách đối nhân xử thế, vừa là ngày gắn kết tình cảm giữa những người thân trong gia đình với nhau, giúp gia đình thêm yêu thương và hiểu nhau hơn.
_________________________________________________________
Trích từ "Hình Ảnh Của Bố Nhân Ngày Từ Phụ" của TS Trần Mỹ Duyệt
CHA VÀ CON
Một cách tổng quát, các con thường nhìn cha mình như một người khô khan, khó chịu, và nghiêm nghị. Nhưng tất cả những người con khi nhớ về cha mình, lại cảm thấy hạnh phúc với những kỷ niệm đáng yêu:
Ông là người yêu thương con:Dĩ nhiên tình yêu mà ông dành cho các con không giống như cách thức diễn tả của người mẹ. Mẹ nói nhiều, nhưng cha làm nhiều. Điều này chỉ khi con cái đã khôn lớn mới hiểu và phân biệt được. Thật ra, ông không bao giờ tỏ ra khó chịu, bẳn gắt trừ khi con cái bướng bỉnh, hoặc không vâng lời.
Ông yêu mẹ của các con:Điều này dễ hiểu, vì mẹ của các con ông chính là người yêu của ông. Một người cha tốt cũng luôn luôn là người chồng tốt. Ông yêu thương các con và mẹ của chúng.
Ông là người trung thành:Chung tình với vợ mình. Giữ những điều hứa hẹn với các con. Ông không bao giờ phải nói dối vì sợ rằng con mình sẽ trở thành những kẻ nói dối. Một lời nói của cha giá trị hơn 5 lần lời nói của mẹ. Chính vì vậy, ông không cần phải nhiều lời.
Ông sống bằng lý trí hơn cảm xúc:Và đây là điều khác nhau giữa mẹ và cha. Nó cũng là lý do tại sao con cái ít thấy ông khóc, nhưng thật ra ông khóc nhiều trong lòng.
Ông là người vất vả:Cả cha và mẹ đều vất vả. Nhưng chữ “cực nhọc” có lẽ thuộc về cha. Nhiều khi ông lao tâm, lao lực để lo cho gia đình, và cho từng đứa con.
Ông luôn có mặt mỗi khi con cần:Là một người cha tốt. Đây là tư cách của một người cha. Ông luôn có mặt ở đây, ở kia, và ở bất cứ nơi nào mỗi khi con ông cần đến ông. Ông theo dõi những bước chân đầu tiên của con, và khi con ngã, ông là người đã nâng con dậy, ngay cả sau này khi con không cần đến ông.
Ông là niềm tự hào của các con:Không phải chỉ có mẹ, cha cũng là người lo lắng về tương lai, sự thành đạt, và hạnh phúc con cái. Bạn phải hãnh diện về người cha của mình, cũng như ông hãnh diện về bạn. “Người cha khi chết, nhưng thật ra ông vẫn chưa chết: vì còn để lại sau ông người con như ông.” (Sirach 30:40
NHỮNG KINH NGHIỆM VỀ NGƯỜI CHA
Thông thường, người con, đặc biệt là con trai, chỉ hiểu và biết thương cha mình sau khi chính mình đã trở thành một người cha. Sau đây là thước đo nhận thức của bạn và của tôi về cha mình theo thời gian từng lứa tuổi:
4 tuổi: Bố có thể làm được mọi thứ.
5 tuổi: Bố biết hết mọi sự.
6 tuổi: Bố thông minh hơn bố của bạn.
8 tuổi: Bố không biết chuyện này.
10 tuổi: Bố lúc này sao sao ấy.
12 tuổi: Bố già rồi. Bố không còn biết sự gì cả.
14 tuổi: Bố cổ lỗ sỹ. Chán không quan tâm đến ông ấy nữa.
21 tuổi: Bố quá cổ lỗ sỹ!
25 tuổi: Bố già rồi và không biết chuyện này sao.
30 tuổi: Bố có nhiều kinh nghiệm. Mình cần hỏi bố.
35 tuổi: Phải hỏi bố điều này trước.
40 tuổi: Đây là vấn đề phức tạp. Không biết ở tuổi này, ngày xưa bố giải quyết như thế nào?
50 tuổi: Bố nay không còn nữa trên cõi đời. Thật là buồn. Phải chi bố còn sống, mình sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm khôn ngoan từ bố.
Негізгі бет Tạ Ơn Hiền Phụ - Happy Father's Day
Пікірлер: 8