[Thành Đô 成都 - Vương Khải]
Là chén rượu đêm qua khiến tôi không ngừng rơi lệ
Là sự dịu dàng của em khiến tôi quyến luyến không rời
Chặng đường còn lại phải bước tiếp bao lâu?
Em siết chặt lấy tay tôi
Điều khiến lòng tôi khổ sở, là khát khao tự do đang vẫy vùng.
Tháng chín luôn là mùa chia ly,
Hồi ức là nỗi buồn nhung nhớ,
Cành liễu xanh xanh cuối thu, uốn mình khẽ hôn lên mái tóc.
Ngồi trong góc nhỏ âm u giữa lòng thành thị
Tôi chưa từng quên mất dáng em
Điều Thành Đô chẳng thể mang đi mất, chỉ có em.
Cùng nhau dạo bước ở đầu ngõ Thành Đô
Đến khi tất cả ngọn đèn đều tắt cũng không hề dừng bước
Em sẽ khoác tay tôi còn tôi thì đút tay vào túi quần
Đi đến cuối đường Ngọc Lâm
Cùng nhau ngồi trước cánh cửa cũ kỹ của quán rượu nhỏ..."
Негізгі бет Thành Đô 成都 - Vương Khải
Пікірлер: 38