[Radio Chuyện của Quỳnh] #46
“TU ĐỂ HIỀN ĐI. VÀ ĐỂ KHÔN RA”
“Cha mẹ sinh con, trời sinh tính”. Khi một con người sinh ra trên cõi đời này, người đó đã là một dạng ‘combo’ với rất nhiều quả ngọt - quả đắng khác nhau, là kết quả tụ duyên của rất nhiều những cái nhân tốt xấu khác nhau, chính là những điều chúng ta đã làm, đã nói, đã nghĩ… trong nhiều đời kiếp sống trước đây.
“Giang sơn khó dời, bản tính khó đổi”. Nếu không có một quá trình nào thực sự chăm chỉ, hết lòng, đều đặn, dài lâu, đi kèm ‘thuốc’ hành trì mỗi ngày đó phải đủ mạnh, đủ ‘thông não’, thì đại đa số chúng ta sẽ lao theo các đường dẫn là các tập nghiệp hay các tập khí bất thiện đó, để rồi, vòng lặp Nhân tạo Quả, rồi Quả lại thành Nhân mới… này có thể là những vòng tròn bất tận, khiến cho những tập tính không tốt đó ở một con người có thể càng ngày càng tệ hơn, khiến người đó càng lúc càng trượt dài hơn trong nguồn năng lượng xấu, để rồi càng qua một đời, ‘chất lượng làm người’ của người đó có thể càng ngày càng giảm, thậm chí, có thể khiến người đó mất luôn đi suất được trở lại làm người, họ có thể đi thẳng xuống luôn ba con đường không ai muốn rơi vào - gọi là ‘Tam đồ khổ’.
Một quá trình dài tu tập cùng kinh kệ, chúng ta Ngộ ra được thêm nhiều điều, những thứ mà trước đây, nếu chưa qua quá trình tu tập, chúng ta hiểu không nổi. Chẳng hạn như, sự vận hành sâu mầu và vi tế của luật Nhân - Quả. Chúng ta sẽ hiểu rằng, tất cả những bất ý chúng ta đang đối diện hiện tại, nó có thể là một thể hiện của một cái quả đắng, khi bất thuận duyên đủ chín. Mà khi nó đã chín mùi và trổ quả, thì cũng qua quá trình tu tập, chúng ta hiểu rằng, chỉ có hai cách thức để có thể đối diện với tình trạng này: Một là bình thản chấp nhận để trả, càng bình thản vui vẻ trả, ‘quả đắng’ càng trổ ngắn đi được chừng đấy. Hai là, chịu khó chăm chỉ nuôi dưỡng được các nhân lành khác, với cùng đương sự đó, thì sau này mới chuyển ghét thành thương, chuyển thù thành bạn, chuyến ma vương quyến thuộc thành bồ đề quyến thuộc. Ai làm điều này, chính là bạn đang hành một cách thực tế, cụ thể nhất khái niệm ‘Hiểu và Thương’, chính là ‘Từ bi’ và ‘Trí tuệ’ mà Phật và các Tổ đã dạy.
Chúng ta không thể nào làm được những điều như vậy, nếu chúng ta không Ngộ ra được những sự thật nằm đàng sau đó, chi phối tất cả mọi việc đang xảy ra trong đó. Vì vậy, chữ Ngộ này, chính là cái giá trị vi diệu của vế thứ hai, ‘Tu để khôn ra’. Càng tu sửa thân tâm, càng miên mật trì đọc và biết khảm giá trị kinh kệ vào lòng, càng ngày chúng ta càng ngẫm ngộ thêm nhiều giá trị sâu mầu. Càng vượt ra khỏi những ràng buộc hữu hạn của vui buồn, yêu giận… thông thường, ta cảm thấy, sao cuộc sống này còn nhiều cái vi diệu quá, để ta tiếp tục học hỏi, Vũ trụ này còn nhiều điều sâu mầu quá, để ta tiếp tục khám phá. Hơi sức đâu bỏ phí thời gian và năng lượng của mình cho những mắc mứu rối ren, ân oán hận thù sân giận, cứ giữ đầu ta cúi gục xuống hoài.
Và từ khi ngộ ra được giá trị then chốt này, cuộc đời ta bắt đầu bước sang chặng hành trình mới. Ta lật một phát, chuyển được cái nhìn. Cuộc sống của chúng ta bây giờ đây cũng bao nhiêu đó việc xảy ra, nhưng giờ đây, ta sống với lòng biết ơn tha thiết, vì biết rằng, mỗi chướng duyên đi tới đều cũng chính là cơ hội để ta luyện lòng mình, luyện tâm mình, cho mỗi ngày ta trở thành một phiên bản đẹp hơn của chính mình.
Nhờ con người tâm linh đó, vốn nằm trong một tổng thể lớn lao, bao trùm, không có sinh ra hay mất đi, mà khi mỗi ngày một gắn kết với bản thức của mình được nhiều hơn, dày hơn, nhất tâm hơn, có một loại ‘trí biết’ dần dần được sinh ra. Trí biết này vốn là thứ không phải thông qua việc học mà có được, mà phải thông qua quá trình tu tập mà có được. Để rồi, sau một thời gian hết lòng miên mật tu tập, nhìn lại, chúng ta bắt đầu cảm nhận, đúng là, hình như chúng ta bắt đầu ‘khôn’ ra hơn. Nhìn nhận mọi vấn đề rõ ràng, chính xác hơn. Biết những điều nên làm và những gì không nên làm. Đưa ra những quyết định đúng nhiều hơn, bớt đi những phán đoán sai lầm… Phần trực giác bên trong con người ta mỗi ngày thêm bén nhạy, nhiều khi dẫn dắt ta đi qua được nhiều khúc quanh khó, vượt được nhiều dốc đời hiểm trở, hiểm nguy. Ở đây, lại muốn nhắc lại một ý thật thâm thúy mà Thầy Thích Trí Quảng đã dạy trong một bài giảng: “Giá trị của sự tu tập là, một thời gian sau, cái gì người thế gian biết, ta cũng phải biết; mà có những cái, người thế gian (người bình thường) không biết, ta (người tu) cũng biết”.
Mọi so sánh đều khập khiễng. Ta không so sánh ta sẽ hiền hơn hay khôn hơn ai, chỉ tự quan sát lại bản thân, thấy rõ rằng, sau quá trình kiên nhẫn tu tập hết lòng, ta mỗi ngày một hiền hơn chính mình ở quá khứ, khôn ngoan, hiểu chuyện, biết lẽ hơn ta của thời quá khứ, là coi như ta đã bước đầu thành công.
Ai rồi cũng sẽ tới lúc xoay trở mình thành công, cũng như, ai rồi cũng tới lúc Về tới Nhà.
(5.11.2022 - QH & MayQ Team)
Негізгі бет "TU ĐỂ HIỀN ĐI. VÀ ĐỂ KHÔN RA." | Radio Chuyện của Quỳnh #46
Пікірлер: 178