LƯU Ý: PHIM KHÔNG ĐÚNG SỬ!!! Quân Sư Liên Minh đã có rất nhiều cải biên so với lịch sử, ví như để Lệnh Quân nhìn Tào Tháo đăng Đại Vương trong khi sự thật là sau khi Lệnh Quân chết Tháo mới tiến đến tước Ngụy Công. Ở đây mình sẽ chỉ nhận xét về tình tiết và diễn xuất trong phân đoạn này, theo hệ quy chiếu Quân Sư Liên Minh, việc hai diễn viên đã hoàn thành nhân vật theo diễn giải của kịch bản. Nếu đây không phải Tào Tháo và Tuân Úc trong lòng bạn, xin đừng nặng lời. 5000 từ của phần mô tả không đủ tỏ hết lòng mình, nên nói tiếp ở đây: Cao trào bắt đầu bằng hai bên chẳng ai chịu lùi, tiết tấu dồn dập, rồi khi hai chữ "thất vọng" vang lên, ta phải lặng người: "Thế nhưng giờ đây Minh Công có còn là Hán thần nữa không?". Một tiếng "Minh Công", gọi về cả 20 năm dài đằng đẵng. 20 năm của Tào Tháo và Tuân Úc không hề được khắc họa, nhưng chỉ bằng cảnh này, 20 năm ấy như lướt qua trước mắt người xem vậy, khiến người ta phải cảm khái không thôi. Tiếng "Minh Công" của 20 năm trước là thế nào? Không rõ, nhưng để tiếng "Minh Công" của giờ đây một người nói lên hai kẻ đau lòng như vậy, hẳn khi xưa đã là khung cảnh tươi đẹp biết bao. Từ đó lại phải suy ngẫm, vì sao đi đến bước đường này? Đã sai ở đâu, hay là sai ở lúc bắt đầu? Dẫu sao cũng chẳng thể quay đầu rồi, giữa hai người ấy, chỉ còn lại dằn vặt và tiếc nuối thôi. Chỉ là một tiếng gọi, đã mở ra cả một khoảng trời để tưởng tượng và bồi hồi. Hai chữ "xuất sắc" hẳn là chưa đủ vậy. Tuy kịch bản có sự hạn chế, nhưng cũng chính bởi vì thế mà mình càng đánh giá cao phân cảnh này. Có lẽ diễn xuất đã thành hoả mù che đi khá nhiều thứ. Dẫu rằng kịch bản đi xa 7749 dặm, mà hai vị diễn viên vẫn diễn ra một cảm giác rất đúng, chi tiết có thể sai, nhưng cảm xúc họ tạo ra trong cảnh diễn đủ để thuyết phục người ta rằng giao tình giữa Tào Tháo và Tuân Úc có lẽ là thế đấy. Nói về thanh tử khâm của mình, bên Trung có câu trước khi xem phim thì Tuân Úc trong lòng họ không phải Tuân Úc của Vương Kính Tùng, sau khi xem phim lại cảm thấy có lẽ Tuân Úc chính là dáng vẻ này, dù họ muốn hay không. Vương Kính Tùng nắm chắc điểm mấu chốt có thể khai thác và diễn ra được cái ẩn nhẫn lẫn bi kịch của Tuân Lệnh Quân, diễn sao mà nhuần nhuyễn đến mức người ta chẳng thèm truy vấn, chỉ thấy rằng điều đó quá thuyết phục thôi, chỉ biết rằng nhìn vào thấy "hợp lý". Cả quá trình, Lệnh Quân luôn khắc chế. Một người lưu thủ cầm quyền chính hàng chục năm, đứng giữa cân bằng Tào Tháo và Hán thất, làm sao có thể dễ dàng để bị người khác nắm bắt. Cái vẻ "âm mưu" và "khó lường" ấy tạo nên một Tuân Lệnh Quân khiến người ta nhìn thôi cũng sinh vài phần kính sợ, quá đúng với dáng vẻ một chính trị gia. Cũng chính vì cả quá trình khắc chế như thế nên đến lúc bùng nổ mới rung động lòng người như vậy, Tùng bảo tất cả những gì đắt giá nhất trong diễn giải Tuân Lệnh Quân đều nằm ở cảnh cuối này, nếu làm không tốt thì những gì xây dựng tích cóp từ trước đều hoá hư không hết. Quả thật là vậy, một người lý trí như thế, điềm tĩnh như thế, đến cùng tan vỡ bùng nổ, để mà miêu tả thì khó rất khó chứ chẳng vừa. Nhưng Vương Kính Tùng làm được rồi, làm rất xuất sắc. Nét chấm phá tinh tế này đã hoàn thiện nhân vật, mở ra cả một khoảng trời. Thêm trăm câu nghìn từ cũng chẳng nói hết nổi, chỉ biết lặng nhìn thành quả thôi. Phải chú ý một điều, Quân Sư Liên Minh không có cốt truyện trải dài từ những năm Sơ Bình để miêu tả rằng độ xuân phong đắc ý của vị quân sư này thế nào, kỳ mưu sách lược chẳng có cơ hội thể hiện, chẳng có không gian khắc hoạ "20 năm", rốt cuộc vị này đã có bao nhiêu cống hiến, rốt cuộc vị này làm người ra sao? Nếu Tân Tam Quốc khắc hoạ Ngụy Thục Ngô cốt sao cho đồng đều để tạo sự cuốn hút, thì Quân Sư Liên Minh phải nói là kịch bản xoay cả Tào doanh để tả một nhà Tư Mã. Thế nên phải nói một câu rằng cái "vốn" trong tay Vương Kính Tùng rất hạn hẹp, muốn khắc hoạ độc mặt tài hoa của Tuân Úc là không thể, không có chi tiết, không đủ thời lượng. Nếu kịch bản đã chỉ còn chừa lại một đường là khắc hoạ bi kịch cuối đời, thì Tùng đã chọn diễn sao cho thật hoàn hảo một mặt này mà thôi. Tùng cũng tự nói đây là nước đi mạo hiểm, để một cảnh cuối cùng quyết định thành bại tất nhiên là chuyện chẳng phải bất đắc dĩ thì ai lại làm. Đó là lý do mình hay nói đến hạn chế về thời lượng và kịch bản, vì nó lý giải được cho nhiều điều lắm. Chỉ có thể khẳng định một điều: Bất chấp hạn chế đủ đường, Tuân Úc vẫn là một nhân vật cực kỳ sâu sắc. Đề bài đã khó, nghĩ ra câu trả lời phù hợp khó, hiện thực hoá điều đó còn khó gấp bội - khi phương diện người diễn viên phải thể hiện là tâm tư của một nhân vật cả đời mâu thuẫn và giằng xé lại biểu hiện như không gì, cuối cùng kết thúc trong tan vỡ triệt để, đi kèm với đó là sức nặng của lý tưởng và "khí tiết" của cổ nhân. Bao điều phức tạp như thế phải thể hiện thế nào trong nhân vật ít cảnh diễn nhất trong 10 năm sự nghiệp đây? Vương Kính Tùng đã trả lời là "góp ít thành nhiều", đảm bảo sự nhất quán trong lý giải, diễn giải tinh tế kết hợp diễn xuất nhẹ nhàng. Không chỉ là ở từng biểu cảm đều khắc chế vừa đủ đúng mực sao cho vừa phù hợp với cá tính nhân vật lại vừa không thành "đơ"... còn thể hiện qua cả cử chỉ, đài từ. Đến nỗi mà đặt từng tiếng gọi "Minh Công" cạnh nhau thôi cũng biết từng lần là ở những thời điểm khác nhau và tâm thái khác biệt thế nào... Lễ nghi phong thái cũng đúng mực hoàn hảo, đôi khi điều tạo nên khác biệt giữa người hiện đại và cổ nhân cũng chỉ là ở lối đi dáng ngồi, tay áo gọn gàng, vạt sau không nếp; cũng chính Vương Kính Tùng tự thiết trí thêm những chi tiết như Lệnh Quân khẽ run rẩy khi cầm hốt trước một Tào Tháo đã xưng Vương... đọc qua loạt diễn giải này mình mới ngỡ ngàng hiểu một điều: Vương Kính Tùng giỏi diễn cổ nhân không phải nhờ cái mặt hay khí chất, là một phần thôi, cái chính là ổng rất "biết" diễn. Vương Kính Tùng nắm chắc nhân vật, nên luôn biết phải làm gì với nhân vật, đây chính là mấu chốt. Một thử thách khó đến chừng bất khả khi yêu cầu chỉ dùng nỗi đắng cay cuối con đường mà nói ra cả một quá trình đủ mọi thăng trầm như thế. Mà Vương Kính Tùng vẫn làm được với hai chữ "Minh Công". Bao uẩn ức, đau khổ, giằng xé của 20 năm đằng đẵng như toạc cả ra trong hai tiếng ấy. Hoá ra cái người thâm sâu và khó lường khiến ta bất giác muốn lùi một bước kính sợ kia cũng nhiều cái khó lắm nỗi khổ như vậy; hoá ra kẻ lý trí vô cùng như thế cũng có lúc phải run rẩy vì không tài nào kìm nén cảm xúc. Những tương phản và mâu thuẫn này biến nhân vật thành một người có máu có thịt, một linh hồn toàn vẹn và đầy đặn được khắc nên chỉ trong vài cảnh diễn. Cái khó khi miêu tả nhân vật lịch sử chính là đại đa số người xem tự có ấn tượng từ sách vở, thế nên diễn giải vừa không được quá khác biệt vừa không thể đi theo lối mòn cũ. Tất thảy đều phải giữ ở một mức "đúng mực". Mà điều này thì Vương Kính Tùng làm được rồi. Vương Kính Tùng kiên trì thể hiện mọi thứ như thế bằng sự tinh tế và tỉ mỉ khủng khiếp dẫu rằng một ánh mắt ngập nước, một đôi môi khẽ run khó mà nổi bật trước ống kính, dẫu rằng phải chờ khán giả nhìn thật kỹ thật lâu mới mong thấy được, dẫu rằng đó chỉ là một vai phụ lá xanh một góc màn hình - ông vẫn kiên trì, mình kính phục tinh thần này của người ấy, đó chính là điều khiến mình thích vị diễn viên này đến vậy. Xin một phút tự kiêu để nói: Xét trên phương diện nghệ thuật, bi kịch của Tuân Úc được khắc họa trong 10p phim này đã đạt đến tầm tiệm cận hoàn hảo, trước đó và cả sau này sẽ rất khó để tìm thêm một phiên bản khác sánh vai.
@tamvoduc9774
Жыл бұрын
chỉ vọn vẹn 10p của cảnh này nếu viết hết từng câu từng cảm xúc của hai nhân vật thì phải lấy sách vở mà viết chứ KZitem chứa không nổi nếu có thể ước mình ước có phim về Tháo và Úc xem rốt của cái 20 mươi năm trước mà Úc nói ở đây rốt cuộc là cảnh đẹp như nào mà 20 năm sau lại chỉ còn là cảnh buồn như thế này đây
@instantnoodle5157
3 ай бұрын
Add có làm khúc Tư mã ý say rượu mở mắt ra gặp tào tháo ngồi 1 đống thù lù trước mặt ko. cho xin link video để xem đi . Cám ơn
@instantnoodle5157
3 ай бұрын
Đời người mà ko coi phim này thì uổng phí hết 1 nửa. Riêng tôi coi tới 3 lần để thấm hết cái hay của nó. Một bộ phim quá cực kì xuất sắc . Đến muôn kiếp nào có 1 đạo diễn VN mới làm đc một bộ phim như vậy. Cứ để thằng trấn thành với ba cái đứa tào lao nó làm ngu muội người xem hết
@anhngo2959
Жыл бұрын
Đỉnh cao diễn xuất
@instantnoodle5157
3 ай бұрын
Coi phim này thấy tội cho tụi nhỏ ở vn. Tối ngày cứ trấn thành, trường giang. Uổng phí cả 1 đời
@nguyenphat1588
Жыл бұрын
Phim này biên kịch có kiến thức rất sâu sắc về cổ phong, chú ý vào cách dùng từ đã phô diễn hết sắc thái biểu cảm trong ngôn ngữ Á Đông-thứ mà nó vốn được tạo ra để biểu đạt. Tuyệt!!
@thanhthanhtukham
Жыл бұрын
Có một chi tiết khi xem mình khá tâm đắc: Tuân Úc gọi Tào Tháo là "Minh Công", Quách Gia gọi Tháo là "Chủ Công". Hai chữ này dường như thể hiện hai mối quan hệ rất khác biệt. Quách Gia là quân sư của Tào Tháo, một lòng vì chủ. Tuân Úc là mưu thần, bản thân tự có chủ trương và lý tưởng riêng, Tháo "minh" thì Úc theo, "ám" thì Úc bỏ. Điều này liên kết với câu thoại "Trong đêm trường tăm tối, cho dù là một tia sáng nhỏ nhoi, cũng sẽ khiến ta thân bất do kỷ mà đi theo tia sáng ấy, thà chết không bỏ. Minh Công chính là ánh sáng đó." Lệnh Quân theo đuổi ánh sáng giữa loạn thế, không phải theo đuổi bản thân Tào Tháo.
@nguyenphat1588
Жыл бұрын
@@thanhthanhtukham nói cách khác TUân Úc với Tào Tháo gần như là mối quan hệ công tác hơn là quan hệ "quân thần"
@thanhthanhtukham
Жыл бұрын
@@nguyenphat1588 Mình cũng cho là vậy, có lẽ cũng bởi vậy mà ở cảnh này, vị trí ngồi của hai người không phải trên dưới, mà là "ngang hàng" đối diện.
@quanvu1914
Жыл бұрын
nổi da gà
@MuoiNam098
Жыл бұрын
quá hay !~
@concua8441
4 ай бұрын
Trước trường đoạn này có vô số Văn Nhược, sau trường đoạn này, không còn Văn Nhược nào khác nữa :), không có ngôn từ nào đủ diễn tả. Cùng với Gia Cát thừa tướng cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, bái biệt Tiên chủ lục xuất Kỳ Sơn, Gia Cát run rẩy thưa trước bài vị rằng "Chúa công hãy cho thần biết, thế nào là đúng thế nào là sai". Khổng Nho chưa bao giờ lay động đến thế. Éo le thay lại làm cho nhân vật chính của bộ phim này, trở nên bé nhỏ.
@thanhthanhtukham
4 ай бұрын
Câu đầu tiên của bạn tuy nặng, nhưng có lẽ Tuân Văn Nhược do Vương Kính Tùng diễn gánh được lời này, ít là thêm vài năm nữa. Nhìn lại ánh mắt xứng với câu khiến "Tào Tháo cả đời không xưng đế", nghe lại "Nhưng giờ đây Minh Công có còn là Hán thần nữa không?"... Bỗng thấy không cần phải khiêm tốn nữa.
@tamvoduc9774
Жыл бұрын
mấy bữa này lười viết mô tả rồi hả anh thêm một chúc suy nghĩ về hai vị lão sư và cảnh này đi chứ
@thanhthanhtukham
Жыл бұрын
Bên bạn có bị lỗi hiển thị không chứ mình viết phần mô tả gần 5000 từ mà 5000 từ là giới hạn mô tả của KZitem luôn đấy chứ :))))
@tamvoduc9774
Жыл бұрын
@@thanhthanhtukham vậy hả để mình kiểm tra lại
@tamvoduc9774
Жыл бұрын
@@thanhthanhtukham mình xem trên cái pure tube ko biết nó ko hiện phần mô tả trên KZitem thì lại có
Пікірлер: 20